tag:blogger.com,1999:blog-25984716579007497342024-02-20T14:43:36.166-08:00Nana's BlogNanahttp://www.blogger.com/profile/08908333043090598679noreply@blogger.comBlogger4125tag:blogger.com,1999:blog-2598471657900749734.post-19956758756872310242013-05-22T23:57:00.003-07:002013-05-22T23:57:56.350-07:00Salem<br />
<br />
Không còn mùa đông nữa, xuân cũng đã đi qua. Hạ sang phủ nắng
kín con đường ta qua, lãng đãng kiếm tìm trong màu nắng chói
chang... ko còn thấy Salem....<br /><br />Yêu Salem từ bao giờ ko còn
nhớ, hình như bắt đầu từ 1 ngày nào đó rất xa, ta vô tình bắt
gặp ai đó treo nhành Salem tím trên khung cửa sổ sắt chóc sơn
cũ kĩ, loang lổ màu hoen gỉ, đủ tím biếc 1 buổi chiều đông
xào xạc lá khô rơi nơi xóm trọ sập xệ, vắng tanh, ta một mình
ngồi tựa bên thềm cửa, lơ đễnh nhìn trong đám rêu xanh nơi chân
tường hoen ố có con kiến vàng lạc đàn đang tìm kiếm lối đi.
Rồi đếm những vòng tròn li ti trong....không khí, rồi dừng lại
nơi cửa sổ.....Ta đã yêu Salem từ dạo đó...<br /><br />Ta lóc cóc đi
qua đã bao mùa, dắt trong balo kí ức nhành Salem tím, cứ muốn
giữ mãi cái khoảnh khắc đã xa ấy, để một lúc nào đó, ta tìm
về, im nằm trong đó, lơ đễnh nhìn mọi thứ trôi ngang.<br /><br />Rồi
thì chẳng biết tại sao tong tâm thức, ta cứ nghĩ Salem
là...một loài hoa dại, có chăng ngta chỉ dùng nó để điểm
xuyến cho bó hoa của 1 loài hoa khác. Là hoa dại nên ta thản
nhiên yêu, thản nhiên...buộc tên mình treo trên loài hoa ấy để
làm... của riêng. Và vì là của riêng nên chưa bao giờ mang tặng
nó cho ai..<br /><br />........<br /><br />Đến một ngày ta bất chợt nhận
ra trong 3 màu trắng, vàng, tím, ta yêu màu vàng của Salem hết
thảy. Đó là ngày ai đó nói... "Từ giờ anh chỉ cắm mỗi
Salem...". Anh thích màu vàng và ta...tự bao giờ, yêu cái sắc
vàng ấy đến lạ....Vẫn biết có thể...anh đã quên những gì đã
nói, vẫn biết có thể 1 góc nào đó trong căn nhà anh vẫn trưng
1 loài hoa khác, nhưng....lạ chưa, ta vẫn cứ tin....<br /><br />Một ngày, thêm 1 người biết đến Salem...Một ngày, họ nhắn tin gọi "Salem! ". Ta nhíu mày vô thức...<br /><br />..........<br /><br />Giờ
đây mọi thứ đã xa...ta khẽ mỉm cười quay về với thế giới của
riêng mình cùng với Salem. Dù thế nào đi nữa thì bên cửa sổ,
trên bàn học, sắc vàng Salem vẫn đủ để ngày nắng thêm tươi và
ấm nồng cho những ngày mưa.<br /><br />Chiều nay, ta lang thang rồi vô
tình đọc đâu đó ngta viết trong 1 cuốn kinh thánh có ghi " Nhớ
cài những nhành Salem vào bó hoa bạn mang tặng, để họ biết
rằng bạn nhớ họ". Salem - có nghĩa là Nỗi Nhớ - nỗi nhớ ko
phai màu. Ta cười. Hình như chưa bao giờ ta đi tìm ý nghĩa của
Salem.<br /><br />Cũng chiều nay, ta bắt gặp 1 bài viết về Salem, thấy thấp thoáng mình trong đó. Đã im lặng thật lâu....<br /><br />
<br />
<div class="MsoNormal">
<i>"Ta kết cái màu vàng long lanh sắc nắng. Ta hoá mùa đông
thành mùa hè non tơ thăm thắm tươi giòn. Nụ cười giòn. Buồn đi qua. Quá khứ, kí
ức đi qua, hay là ta đang nhốt lại? Cất hết những tiêu dao, những bản nhạc điêu
linh ngất ngây đầy nước mắt. Ta lại có nụ cười tinh nghịch thuở ngốc xít. Cười,
và phiêu du, cất bước. Cười với nắng vàng mỗi sớm ngày thức dậy…Những bông Salem của ta ngớ ngẩn
đang nằm trên bình hoa kệ sách.</i>
<i><br />
Này là hoa hồng vàng ơi. Ngươi kiêu hãnh, tươi nắng biết bao đấy nhỉ? Bỗng nhận
ra, ta sợ sự héo úa, già nua, tàn tạ. Sợ khuôn mặt lem nhem tấm tít vài nếp
nhăn. Bỗng ta sợ mỗi bận chân chưa qua khỏi ngõ. Nụ cười của mẹ ngày xưa chẳng
còn nữa? Đôi mắt sâu – sâu hun hút đến tan tác cõi lòng. Mẹ không phải hoa Salem, mãi hoài tươi, mãi
hoài cười như thuở trước. Gần hết một đời, mẹ vẫn cứ mồ côi… </i>
<i><br />
Ta hứa, khi nào về, ta chỉ cắm độc bình Salem
lung linh nơi nào đó. Cho mẹ, cho ta, cho cả những linh hồn biết yêu thương bất
tử. Cho những trái tim yếu đuối được quên đi nỗi buồn muôn tuổi. Cho nụ cười
màu vàng choe choé những mùa xuân. Không có mùa đông nữa, không còn cái buốt
giá, ta hãi hùng run cầm cập từ chiếc thân còm cõi…</i>
<i><br />
Ta hứa, mỗi lần về nhà, chỉ cắm độc bình Salem
thôi…"</i></div>
<i>
</i><br />Ở nhà chỉ có mình mẹ, cũng đã hứa khi về, sẽ mua 1 bó Salem......<br /><br /> <br /> ~ <i>T4 - Nana</i> ~Nanahttp://www.blogger.com/profile/08908333043090598679noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-2598471657900749734.post-13112295416465916322013-01-23T20:53:00.002-08:002013-01-23T20:57:17.678-08:00Là tự mình!<br />
<div class="header" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một...</div>
<div class="Author" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Vy Vy</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Tin nổi không? Tôi - một đứa hay cười và thích đi lung tung, luôn tự kiếm ra niềm vui cho mình dù có bị quăng lăn lốc, cũng đã có lúc muốn bị tung cái ầm, bị cái gì đó rơi trúng đầu cái ầm hoặc tự nhiên lăn đùng ra mà... chết. Chỉ là cách nào đó để biến mất và để thoát khỏi tình trạng ảm đạm không có chút ánh sáng này.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Đã gần nửa năm kể từ khi tôi "tình nguyện" bị thất nghiệp, cái câu hỏi tiếp tục hay rẽ trái luôn ám ảnh tôi. Học tài chính, từng làm ở một ngân hàng danh tiếng rồi đột nhiên nghỉ ngang. Tôi chán ngán cái công việc đầy số má ấy. Tôi thích được di chuyển nhưng không phải là chạy lòng vòng thành phố để tiếp thị hay đòi nợ. Tôi thích được viết thứ nọ, thứ kia chứ không phải là những tờ trình theo mẫu hay đôi khi là theo ý sếp. Thật sự thì tôi nhớ cái khoảng thời gian được chạy theo những hoạt động ở trường, được lên ý tưởng, viết kế hoạch và đứng sau ánh đèn sân khấu mỉm cười nhìn thành quả của cả nhóm. Phải, đó mới là cuộc sống tôi hằng mơ ước.</div>
<div align="center" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<span class="yom-figure yom-fig-right" style="clear: both; display: block; float: none; margin: 6px 5px 11px 0px; width: 500px;"><img class="editorial" height="333" src="http://l1.yimg.com/bt/api/res/1.2/jtUhBKBvnrvygQ5UTC0A0A--/YXBwaWQ9eW5ld3M7cT04NTt3PTUwMA--/http://media.zenfs.com/vi_VN/News/ngoisao/%c4%90i_ti%e1%ba%bfp_hay_r%e1%ba%bd_tr%c3%a1i-6eef0171e8c41449ed7c52c77e5c9e6a" style="background-repeat: no-repeat no-repeat; border: 0px; display: block;" width="500" /></span></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Khi ra trường, cũng đắn đo, cũng suy nghĩ nhưng áp lực từ nhiều phía đã buộc tôi nhắm mắt từ bỏ ước mơ mà đi theo con đường "chính đạo", nộp đơn vào ngân hàng. Để rồi những buổi sáng chẳng có chút động lực nào tới nơi làm việc, những buổi tối đọc tin tức về các sự kiện và nhìn vào cuộc sống của những bạn được dấn thân vào nghề tổ chức sự kiện, được nghe các bạn kể về những tháng ngày lăn lộn, tôi mới thấy ước mơ của mình vẫn còn đó, chưa hề biến mất hay giảm một chút nhiệt huyết nào.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Sau nhiều lần nộp đơn khắp các công ty sự kiện nhưng dường như cái "background" tài chính và không chút kinh nghiệm đã lấn át sự đam mê mà tôi muốn cống hiến. Một cuộc hẹn phỏng vấn cũng không có. Rồi tôi bắt đầu nản, bắt đầu nhắm mắt quay trở lại với những vị trí tuyển dụng mảng tài chính ngân hàng. Nhưng đã nói là nhắm mắt thì làm sao mà bước tới đích được cơ chứ. Vì vậy, tới giờ, vẫn là một con số không tròn trĩnh.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Tháng ngày trôi qua, tôi cảm thấy bế tắc trong mọi thứ. Có lúc chán nản, muốn bỏ hết mọi thứ. Tệ nhất là khi bản thân chẳng muốn cố gắng chút gì nữa. 25 tuổi, liệu có quá muộn để bắt đầu với ước mơ của mình? Câu hỏi đó luôn ám ảnh tôi. Nhưng nếu cứ thế mà nhắm mắt bước đi, từ bỏ cái gọi là đam mê ấy, thì chắc chắn một điều rằng tôi sẽ mãi luyến tiếc, sẽ mãi là cái chép miệng "giá như".</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một, để ít nhất, cũng chạm được tới ước mơ của mình dù sau đó có ngã, có té thì ít ra, tôi cũng không phải chép miệng nữa.</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<br /></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
ST</div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<br /></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<i>Post cái này vì ...cũng đang định "tự nguyện" thất nghiệp trong vòng nửa năm, cũng chán ngấy với "cái công việc đầy số má", "thích được di chuyển nhưng không phải là chạy lòng vòng thành phố để tiếp thị hay đòi nợ", "thích được viết thứ nọ, thứ kia chứ không phải là những tờ trình theo mẫu hay đôi khi là theo ý sếp".....</i></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<i>Hôm qua rời công ty lúc 7h tối, lóc cóc đi dạy, ức chế với học sinh đến tận cổ. Ghét cái kiểu cứ thi thố xong, 10 điểm, nghĩ mình đã là thiên tài, chểnh mảng và lười biếng, kiến thức lại về zezo. Lại khản cổ gào thét. Ném cái bút vào xó xỉnh nào ko biết, khoác túi xách lao ra ngoài, phi về nhà trong tình trạng mệt lả, đói meo mà chỉ muốn....điên. </i></div>
<div class="Normal" style="background-color: white; font-family: Arial, Georgia, Times, 'Times New Roman', serif; font-size: 14px; line-height: 22.453125px; margin-top: 11px; padding: 0px;">
<i>Vì điên nên muốn ...thất nghiệp, vì điên nên cũng lảm nhảm như điên "Này, em muốn bỏ việc đấy, hãy nói với em gì đó, cái quái gì cũng được. Đừng lúc nào cũng chúc em "bình yên"..........Khỉ thật. Im lặng. Chỉ có tiếng xe và tiếng gió thi nhau vun vút. Uh, thì vẫn thế mà, chẳng cần. Uh thì "Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một, để ít nhất, cũng chạm được tới ước mơ của mình dù sau đó có ngã, có té thì ít ra cũng không phải chép miệng nữa.". uh, LÀ TỰ MÌNH!</i></div>
Nanahttp://www.blogger.com/profile/08908333043090598679noreply@blogger.com9tag:blogger.com,1999:blog-2598471657900749734.post-24740705543076503382013-01-14T01:20:00.000-08:002013-01-17T01:26:39.618-08:00Muốn về... <strong><span style="color: #2b5591; font-family: Verdana; font-size: 10.0pt;">Đi tìm</span></strong>
<br />
<div align="center">
<span style="color: #2d2d2d;">Con tìm về bên giấc ngủ xưa<br />
Có tiếng mẹ vỗ về bên cạnh<br />
Nắng gắt lắm còn mưa thì giá lạnh<br />
Mẹ vẫn ngồi bên chiếc võng đong đưa.<br />
<br />
Con tìm về trên bãi biển xưa<br />
Có ảnh mẹ cùng con bên bờ cát<br />
Mắt mẹ cười long lanh như sóng hát<br />
Bao năm rồi mà như mới vừa đây.<br />
<br />
Con tìm về bên những đồi cây<br />
Đi nhặt lá dương khô về nhóm bếp<br />
Lá một bên con một bên mẹ mệt<br />
Bình ghi đông không còn lại giọt nào.<br />
<br />
Con tìm về với những buổi mưa rào<br />
Xua đi bớt bụi xi măng mẹ rũ<br />
Nhặt từng bao chân mẹ đầy vết mủ<br />
Trái gió trời lại nhức mỏi không thôi.<br />
<br />
Con tìm về với mùi nắng mồ hôi<br />
Với xe đạp đầy trứng ngô khoai sắn<br />
Giữa cổng chợ giáo viên chào mau mắn<br />
"Mua đi em chợ cũng sắp vãn rồi"<br />
<br />
Con tìm về với mái giấy dầu hôi<br />
Với trăng sao đếm qua từng khe thủng<br />
Mưa đêm tới mẹ ngồi mông lung đợi<br />
Tấm lưng khô thành bức vách con nằm.<br />
<br />
Con tìm về với gió rét căm căm<br />
Ruộng rau muống mẹ xắn quần lội xuống<br />
Thêm một đồng là con thêm sung sướng<br />
Mãi mải mê quên đỉa bám gấu quần.<br />
<br />
Con tìm về với tiếng pháo đầu xuân<br />
Áo con mới, áo mẹ sờn hết chỉ<br />
Nồi bánh chưng cứ cháy hoài âm ỉ<br />
Ấm lòng con hai mươi mấy năm trời.<br />
<br />
Con đi tìm năm tháng cứ vụt trôi<br />
Tóc mẹ bạc, dáng mẹ giờ chậm lắm<br />
Con đã lớn chẳng còn cần chăm bẵm<br />
Mẹ một mình với gió lạnh mùa đông.</span><span style="color: black; font-family: Verdana; font-size: 8.5pt;"></span></div>
Nanahttp://www.blogger.com/profile/08908333043090598679noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-2598471657900749734.post-56688838206367745872012-12-06T19:38:00.002-08:002012-12-06T19:39:27.957-08:00Nắng miên du.....<br />
<h5 id="yui-gen2" style="font-family: arial; font-size: 13px; margin: 0.8em 0px; padding: 0px;">
<span class="messageBody" id="yui-gen16" style="background-color: white;"><br />Cho Em về đường phố không Anh<br />Nắng miên du chảy ngược chiều nỗi nhớ<br />Chẳng bao giờ nói được điều dang dở<br />Mắt lá đỏ hoe cháy khát trên cành…<br /><br /><div class="text_exposed_show " id="yui-gen3" style="margin: 0px; padding: 0px;">
… Cho Em về đường phố của riêng Em<br />Không có Anh - như ngày xưa vẫn thế<br />Nơi nắng bình yên và miên du như thể<br />Ôm vừa một vòng tay…<br /><br />Cho Em về phố vắng heo may<br />Bước thật khẽ sợ yêu thương tỉnh giấc<br />Em sợ “yêu Anh” là một điều có thực<br />Nắng treo tình nhẹ hẫng trên vai…<br /><br />Cho Em về phố của hư phai<br />Phố không Anh - không mùa - và không nắng<br />Phố chỉ có Em - một mình yên lặng<br />Nghe nỗi buồn trôi tuột khỏi tay…<br /><br />Cho Em về với những sợi cỏ may<br />Xao xác gió vụng về khâu nỗi nhớ<br />Giá như yêu thương không phải là ngọn cỏ<br />Để vô tình dẫm nát dưới chân qua…<br /><br />Cho Em về đường phố không Anh<br />Như là khóc…<br />Nắng treo tình nhẹ hẫng trên vai....</div>
</span></h5>
Unknownnoreply@blogger.com5