Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Posted by Nana Posted on 20:53 | 9 comments

Là tự mình!


Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một...
Vy Vy
Tin nổi không? Tôi - một đứa hay cười và thích đi lung tung, luôn tự kiếm ra niềm vui cho mình dù có bị quăng lăn lốc, cũng đã có lúc muốn bị tung cái ầm, bị cái gì đó rơi trúng đầu cái ầm hoặc tự nhiên lăn đùng ra mà... chết. Chỉ là cách nào đó để biến mất và để thoát khỏi tình trạng ảm đạm không có chút ánh sáng này.
Đã gần nửa năm kể từ khi tôi "tình nguyện" bị thất nghiệp, cái câu hỏi tiếp tục hay rẽ trái luôn ám ảnh tôi. Học tài chính, từng làm ở một ngân hàng danh tiếng rồi đột nhiên nghỉ ngang. Tôi chán ngán cái công việc đầy số má ấy. Tôi thích được di chuyển nhưng không phải là chạy lòng vòng thành phố để tiếp thị hay đòi nợ. Tôi thích được viết thứ nọ, thứ kia chứ không phải là những tờ trình theo mẫu hay đôi khi là theo ý sếp. Thật sự thì tôi nhớ cái khoảng thời gian được chạy theo những hoạt động ở trường, được lên ý tưởng, viết kế hoạch và đứng sau ánh đèn sân khấu mỉm cười nhìn thành quả của cả nhóm. Phải, đó mới là cuộc sống tôi hằng mơ ước.
Khi ra trường, cũng đắn đo, cũng suy nghĩ nhưng áp lực từ nhiều phía đã buộc tôi nhắm mắt từ bỏ ước mơ mà đi theo con đường "chính đạo", nộp đơn vào ngân hàng. Để rồi những buổi sáng chẳng có chút động lực nào tới nơi làm việc, những buổi tối đọc tin tức về các sự kiện và nhìn vào cuộc sống của những bạn được dấn thân vào nghề tổ chức sự kiện, được nghe các bạn kể về những tháng ngày lăn lộn, tôi mới thấy ước mơ của mình vẫn còn đó, chưa hề biến mất hay giảm một chút nhiệt huyết nào.
Sau nhiều lần nộp đơn khắp các công ty sự kiện nhưng dường như cái "background" tài chính và không chút kinh nghiệm đã lấn át sự đam mê mà tôi muốn cống hiến. Một cuộc hẹn phỏng vấn cũng không có. Rồi tôi bắt đầu nản, bắt đầu nhắm mắt quay trở lại với những vị trí tuyển dụng mảng tài chính ngân hàng. Nhưng đã nói là nhắm mắt thì làm sao mà bước tới đích được cơ chứ. Vì vậy, tới giờ, vẫn là một con số không tròn trĩnh.
Tháng ngày trôi qua, tôi cảm thấy bế tắc trong mọi thứ. Có lúc chán nản, muốn bỏ hết mọi thứ. Tệ nhất là khi bản thân chẳng muốn cố gắng chút gì nữa. 25 tuổi, liệu có quá muộn để bắt đầu với ước mơ của mình? Câu hỏi đó luôn ám ảnh tôi. Nhưng nếu cứ thế mà nhắm mắt bước đi, từ bỏ cái gọi là đam mê ấy, thì chắc chắn một điều rằng tôi sẽ mãi luyến tiếc, sẽ mãi là cái chép miệng "giá như".
Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một, để ít nhất, cũng chạm được tới ước mơ của mình dù sau đó có ngã, có té thì ít ra, tôi cũng không phải chép miệng nữa.

ST

Post cái này vì ...cũng đang định "tự nguyện" thất nghiệp trong vòng nửa năm, cũng chán ngấy với "cái công việc đầy số  má", "thích được di chuyển nhưng không phải là chạy lòng vòng thành phố để tiếp thị hay đòi nợ", "thích được viết thứ nọ, thứ kia chứ không phải là những tờ trình theo mẫu hay đôi khi là theo ý sếp".....
Hôm qua rời công ty lúc 7h tối, lóc cóc đi dạy, ức chế với học sinh đến tận cổ. Ghét cái kiểu cứ thi thố xong, 10 điểm, nghĩ mình đã là thiên tài, chểnh mảng và lười biếng, kiến thức lại về zezo. Lại khản cổ gào thét. Ném cái bút vào xó xỉnh nào ko biết, khoác túi xách lao ra ngoài, phi về nhà trong tình trạng mệt lả, đói meo mà chỉ  muốn....điên. 
Vì điên nên muốn ...thất nghiệp, vì điên nên cũng lảm nhảm như điên "Này, em muốn bỏ việc đấy, hãy nói với em gì đó, cái quái gì cũng được. Đừng lúc nào cũng chúc em "bình yên"..........Khỉ thật. Im lặng. Chỉ có tiếng xe và tiếng gió thi nhau vun vút. Uh, thì vẫn thế mà, chẳng cần. Uh thì "Có lẽ cần phải tự đá mình một cái thật đau để tiếp tục đứng dậy và bước tiếp, từng bước một, để ít nhất, cũng chạm được tới ước mơ của mình dù sau đó có ngã, có té thì ít ra cũng không phải chép miệng nữa.". uh, LÀ TỰ MÌNH!

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Posted by Nana Posted on 01:20 | 1 comment

Muốn về...

                                                                     Đi tìm
Con tìm về bên giấc ngủ xưa
Có tiếng mẹ vỗ về bên cạnh
Nắng gắt lắm còn mưa thì giá lạnh
Mẹ vẫn ngồi bên chiếc võng đong đưa.

Con tìm về trên bãi biển xưa
Có ảnh mẹ cùng con bên bờ cát
Mắt mẹ cười long lanh như sóng hát
Bao năm rồi mà như mới vừa đây.

Con tìm về bên những đồi cây
Đi nhặt lá dương khô về nhóm bếp
Lá một bên con một bên mẹ mệt
Bình ghi đông không còn lại giọt nào.

Con tìm về với những buổi mưa rào
Xua đi bớt bụi xi măng mẹ rũ
Nhặt từng bao chân mẹ đầy vết mủ
Trái gió trời lại nhức mỏi không thôi.

Con tìm về với mùi nắng mồ hôi
Với xe đạp đầy trứng ngô khoai sắn
Giữa cổng chợ giáo viên chào mau mắn
"Mua đi em chợ cũng sắp vãn rồi"

Con tìm về với mái giấy dầu hôi
Với trăng sao đếm qua từng khe thủng
Mưa đêm tới mẹ ngồi mông lung đợi
Tấm lưng khô thành bức vách con nằm.

Con tìm về với gió rét căm căm
Ruộng rau muống mẹ xắn quần lội xuống
Thêm một đồng là con thêm sung sướng
Mãi mải mê quên đỉa bám gấu quần.

Con tìm về với tiếng pháo đầu xuân
Áo con mới, áo mẹ sờn hết chỉ
Nồi bánh chưng cứ cháy hoài âm ỉ
Ấm lòng con hai mươi mấy năm trời.

Con đi tìm năm tháng cứ vụt trôi
Tóc mẹ bạc, dáng mẹ giờ chậm lắm
Con đã lớn chẳng còn cần chăm bẵm
Mẹ một mình với gió lạnh mùa đông.